Thứ Hai, 7 tháng 10, 2013

Ghen công năng cao thủ.

Mình muốn báo thù, muốn rạch mặt con nhỏ kia, muốn đến cơ quan anh làm rầm rĩ, kệ xác ra sao thì ra… Rồi mẹ mình từ quê lên

Ghen cao thủ

Cứ để anh tương hỗ viếng thăm, ai chắc tình cũ không quay lại. Nhờ mình bảo đảm, cộng với bản thân Trâm cũng nhanh nhẹn, chịu khó nên sau một năm làm việc, cô bạn của mình dần tin cẩn, giao cho Trâm quản lý cả một cửa hàng, thu nhập hàng tháng cũng được bảy-tám triệu.

Không có việc làm, Trâm sẽ còn mãi phụ thuộc vào anh. Do Trâm cố tình giấu, nên khi anh biết chuyện, cái thai đã quá lớn. Gia đình mình đang êm ấm, hạnh phúc, sao lại có chuyện bồ bịch ở đây? Nhưng, vẻ mặt của Phụng đã khiến mình tinh thần được tính nghiêm trọng của vấn đề… Rồi mình canh cánh ngồi sau xe Phụng, lòng bộn bề bao nhiêu ý nghĩ, nửa tin nửa ngờ… không thể tin được vào mắt mình.

Mình vẫn nhớ như in cái ngày được xem là đau khổ nhất đời mình. Nghe lời mẹ, “lạt mềm buộc chặt” mới là cách hay”… Ở lỳ trong phòng không ăn uống suốt hai ngày, mình cứ nghĩ mãi lời mẹ nói. Anh đồng ý. Tim mình như vỡ vụn, trời ơi đất hỡi tối sầm lại… Mình đã xỉu ngay trước cửa “cái tổ ấm bé nhỏ” của anh. Mình cứ nức nở, cứ tức tưởi khóc từng cơn.

Mình hận “con nhỏ giật chồng” kia, hận anh bạc bẽo, hận cả thằng nhóc một tuổi, hận luôn bản thân mình quá tin chồng. Ghen sao mà đuổi được tình địch, giữ được trái tim chồng, giữ được hạnh phúc gia đình mới là cao tay. ”. Bước hai, mình và anh cùng đi gặp Trâm, ba mặt một lời thống nhất mọi chuyện.

Rồi thằng bé ra đời, mối dây liên kết giữa anh và Trâm ngày một bền chặt. Một người đàn ông, một người phụ nữ và cả một… thằng bé một tuổi.

Quan yếu nhất, nếu ly hôn, con mình sẽ làm sao? Nó còn quá nhỏ, làm sao chịu nổi cảnh bác mẹ chia lìa.

Trời đất ơi! Tha cái gì mà tha! Cơn ghen nó cào, nó cấu, nó xé ruột xé gan. Trong một lần đi công tác ở tỉnh, anh gặp và quen Trâm - tên cô ta. Thấy chị bạn là chủ hệ thống cửa hàng thời trang, mình xin cho Trâm một chân bán hàng.

Tuy nhiên, để tránh việc anh quay lại với Trâm, và cũng để em yên tâm hơn, em yêu cầu mỗi lần anh sang thăm con, phải có em cùng đi. Thế là, anh kể mình nghe mọi chuyện. Chưa bao giờ mình cảm thấy oán hận đè nặng mình như lúc ấy. Thậm chí, hôm nào kẹt làm thêm, Trâm còn đem con gửi cho mình.

Mình phì cười, cứ nghĩ Phụng trêu, chứ làm sao mà anh bội phản mình được. Mình cũng còn yêu anh rất nhiều.

Hai bên có tình cảm với nhau, rồi tổ chức cưới. Chuyện đã lỡ rồi, con nóng giận cũng chẳng ích gì. Rồi Trâm có thai.

Chần chờ, toan tính mãi, thậm chí phải gọi điện nhờ mẹ tư vấn, mình mới có được đối sách thích hợp… Sáng ra, mình thỏa thuận với anh: “Em ưng bỏ qua mọi chuyện, chấp thuận làm lại từ đầu cùng anh.

Vậy là xong bước một. Anh trả lời: “Anh không muốn gia đình mình tan vỡ. Phần Trâm, anh có thể tìm cách chia tay cô ấy. Thu nhập khá, lại có niềm vui trong công việc, có thêm quan hệ mới, bạn bè mới, Trâm dần dứt hẳn tình ý với chồng mình.

Không biết cô dâu chú rể và bản thân mình, ai vui hơn? Nhiều người nói mình hay, mình giỏi, mình “ghen cao thủ”.

Lạ là thằng bé dần mến tay mến chân mình, nên nhiều khi Trâm không gửi, mình cũng chạy sang đón về chơi. Em cũng chấp thuận việc anh sẽ chu cấp, viếng thăm đứa bé. Vả lại, trừ chuyện lần này ra, chồng mình vẫn là một người đàn ông tốt, chí thú làm ăn, thương vợ, thương con

Ghen cao thủ

Mình đã 38 tuổi, cuộc hôn nhân này mà vỡ lẽ, chắc gì còn đủ điều kiện, đủ kiêu dũng để tục hôn. Thôi thì, nghe lời mẹ vậy. Đứa bé gửi vườn trẻ. ”. Nhưng đứa con kia là máu mủ của anh, anh chẳng thể bỏ nó. Cực chẳng đã anh đành đem Trâm lên đô thị, thuê căn phòng nhỏ đó.

“Lạt mềm buộc chặt”, nói thì dễ, làm được mới khó. Khi ấy, Phụng - bạn mình hơ hải chạy đến báo tin: “Chồng bà có bồ nhí kìa.

Đứa con ràng ràng ra đó, làm thế nào để chia tách anh và Trâm. Trời ạ! Thằng nhỏ giống anh như đúc, đôi mắt ấy, cái miệng ấy. Mười lần anh nói đi công tác, thì đến năm lần anh nói láo để sang nhà bên kia… Nghe xong chuyện, mình hỏi thẳng: “Giờ anh tính sao?”.

Mình bắt đầu ăn uống để lại sức, cho tỉnh ngủ ý thức, để bắt đầu cái cách ghen mà mẹ gọi là “cao tay”.

Thấm thoát mà đã ba năm. Mình nhận giữ giùm luôn, làm người nào biết chuyện nhìn vào cứ tròn mắt, kể cả anh. Mình muốn ly hôn, muốn tung hê vớ. Cứ thế, một tháng anh sang nhà Trâm thăm con hai lần.

Đuối lý và thế yếu, Trâm đành chiều theo ý mình. Bà ôn tồn khuyên: “đàn bà gặp chuyện này, ai chẳng đau, chẳng ghen. Mình và anh nói vô mãi, Trâm mới chịu đi làm. Suy cho cùng người phụ nữ đã rơi vào cảnh ngộ như mình, “lạt mềm buộc chặt” chỉ là con đường sáng duy nhất…  Hương Giang. Chẳng biết thế nào mà hai người đến với nhau.

Để chốt lại mọi chuyện, mình manh tâm tìm một mối nào đó để gả “trái bom nổ chậm” này đi. Chồng mình là một người đàn ông tuyệt vời, hết dạ yêu vợ, thương con. Cái xóm nhỏ oằn èo cả chục lần quẹo, căn nhà nằm cuối hẻm. Mình cùng ngồi lại với anh, nói thẳng: “Em sẽ không nóng giận nữa! Giờ em muốn vợ chồng mình trò chuyện với nhau một cách bình tĩnh, chính trực để giải quyết!”.

Phần Trâm, chắc gì đã chịu buông anh ra, khi anh là chỗ dựa, là nguồn kinh tế độc nhất vô nhị của cô ta. ”… Đêm đó, mình thức trắng để suy nghĩ. Có một người quen luống tuổi, góa vợ, không vướng bận con cái, sự nghiệp cũng khá, mình tìm cách ghép vào với Trâm, hết giới thiệu anh ta đến cửa hàng Trâm quản lý để mua sắm, rồi rủ cả hai cùng đi ăn chung.

Cho nên, mình cương quyết tìm việc cho Trâm. Mình vừa tỉnh lại trong bệnh viện, anh đã nại xin lượng thứ.

Đến một ngày đẹp trời, “sự nghiệp mai mối” của mình cũng thành. Lúc đầu chỉ tính “ăn chơi qua đường”, nhưng anh ngày một lậm sâu với Trâm. Ghen mà vợ mất chồng, con mất cha, nhà cửa toang hoang thì ai chả làm được. Ngẫm lại, thật ra mình chẳng hay ho gì. Ngoại giả, mỗi tháng anh còn gửi thêm cho Trâm vài triệu, góp phần nuôi con.

Tui ngẫu nhiên gặp trên đường, rồi chạy xe theo, thấy ổng mướn nhà cho con nhỏ đó nữa.

Nhưng ghen cũng có dăm bảy đường.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét